Đăng ngày:
Online Games fi88
Tôi có nghe người ta bảo đến năm tuổi thường gặp nhiều chuyện không hay. Nhưng nghĩ cách khác thì vẫn còn bao nhiêu người gặp những chuyện không hay vào những năm khác mà! Chẳng may mà vào năm tuổi thì ta có thêm cái để đổ thừa thôi, vậy nên cứ kệ đi! Cả một quãng đường đời cần biết bao nhiêu thử thách để mình lớn lên, hiếm có ai đi một mạch bình yên đến đích hết. Thứ nhất là trong tính cách: Tôi tự thấy mình không phải người quá năng động, thậm chí có phần khá đầm. Có rất nhiều người từng tưởng ở ngoài tôi tăng động lắm, ai dè gặp thấy cứ ngồi trầm ngâm như mất năng lượng vậy. Thật ra không phải tôi là đứa chậm chạp gì đâu, chỉ là không phải lúc nào cũng sôi nổi được hoài. Thứ hai là tôi cũng tự thấy âm nhạc của mình giống… con rắn. Ai từng nghe các bài như Lối Đi Riêng hay D.O.C đều thấy nó mang hơi hướng một chút Ấn Độ, Ai Cập, thổi sáo thổi rắn này kia đó. Tôi như những âm thanh và phong cách như vậy, rồi bản thân con rắn cũng mang năng lượng gì đó rất tự tin và bí ẩn nữa. Vậy nên tôi nghĩ Xà Nữ là một biệt danh rất hợp với mình. Tôi tự hào vì mình đã làm được nhiều thứ hơn, được nhiều người biết đến hơn và được công nhận về sự toàn diện hơn khi thử thách bản thân tại Anh Trai Say Hi. Mấy hôm trước khi livestream, tôi chợt nhận ra sao mình khác so với hồi thi Rap Việt quá. Ngày ấy tôi ngồi ăn cơm tấm khuya, cũng livestream rồi nghĩ gì nói nấy, thoải mái vô cùng. Bây giờ thì khác, tư duy và cách nói chuyện trở nên già dặn, kín đáo và cẩn thận hơn xưa. Lúc đó tôi mới thấy rằng một năm qua đã giúp tôi chững chạc hơn mình của một năm trước rất nhiều. Và đó cũng là điều khiến tôi tự hào. Một nghệ sĩ thì thay đổi như thế là tốt đấy chứ! Nếu tôi cứ vô tư như vậy hoài thì cũng không được. Tôi phải công nhận rằng, kể từ khi tham gia Rap Việt là tôi đã bước một chân vào showbiz rồi. Bình thường cái mỏ tui… hỗn lắm, mà không hiểu sao khi đó lại rất ngoan. Tôi nghĩ đó là một sự kìm nén đúng đắn. Ai nói gì tôi cũng kệ. Tôi cứ tự nhủ mình phải thật ngoan ngoãn và cố gắng thi sao cho tốt. Mọi người thấy mình ngoan thì sẽ thương mình thôi. Biết đâu nếu mình trả lời cái gì không đúng, dù là nhỏ thôi, nhưng sẽ thành to chuyện và ảnh hưởng đến chương trình thì sao? Vậy là từ lúc casting cho đến khi đậu phỏng vấn, tôi gạt cái nhân cách mỏ hỗn của mình sang một bên, học cách không quan tâm đến những lời thậm tệ mọi người nói về mình. Đến bây giờ cũng vậy, tin tức tích cực thì đọc, tin tiêu cực thì lướt ngang. Tôi không muốn để những điều đó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình rồi con rắn hổ bên trong lại… trỗi dậy. Hồi còn đi học, tôi đã rất yêu nghệ thuật và muốn đi theo con đường này dù không biết mình sẽ phải làm gì. Cho đến một ngày tôi tự nói với bản thân: Mình đang sống cũng ổn, nhưng đến khi mình già và chết đi thì chẳng phải là hết một đời hay sao? Mình sẽ không để lại điều gì đáng nhớ về mình trên cõi đời này ư? Vậy tại sao không thử làm thứ mình thích đi? Tôi bắt đầu xem lại mình có thể làm gì để theo đuổi nghệ thuật. Tôi cũng thích make-up, thích làm tóc này kia đó - nhưng chỉ là thích thôi, không phải đam mê. Cuối cùng, tôi tìm ra chân lý của đời mình là âm nhạc. Trong suốt 2-3 năm liền, tôi manifest âm nhạc đến với mình bằng cách cứ nghe đi nghe lại một bài nhạc suốt nhiều năm với âm lượng rất bé thôi, sau đó tập rap theo nó. Tôi yêu rap từ đó và bắt đầu cảm thấy mình có duyên với nó. Hồi mới làm, tôi khát khao thử nhiều thứ và muốn được sống, được thể hiện bản thân. Tôi hay lấy những bài nhạc nước ngoài về rồi viết lời Việt, đem đăng khắp nơi để khán giả nghe và cho ý kiến. Cũng từ đó mà tôi nhận được những hiệu ứng tích cực. Nếu không trở thành rapper, hẳn tôi vẫn sẽ làm việc gì đó liên quan đến nghệ thuật, dù không mang đến cho mình nhiều tiền nhưng chắc chắn tôi sẽ được sống thoải mái. Và biết đâu, tôi sẽ vẫn có thêm chi phí để theo đuổi con đường làm nhạc. Ngay cả trước đó khi làm Tiktok và có chút tiếng tăm, tôi cũng hướng đến mục đích cuối cùng là làm nhạc mà. Pháp Kiều: Ranh giới giữa sự slay và “ố dề” rất mong manh! Cũng nhiều người từng nói với tôi như vậy. Nhưng với những người từng biết tôi khi còn chơi rap, họ cũng biết luôn là tôi thích rap từ những ngày đầu tiên. Ban đầu, tôi chơi rap và đăng lên TikTok, lên những hội nhóm trên Facebook, từ đó mới may mắn nhận được nhiều sự chú ý. Tôi cố gắng phát huy từ đó và TikTok là câu chuyện của sau này. Hồi đi thi, đa số những người không quen tôi sẽ nghĩ rằng nhỏ này đi… quậy, hoặc chương trình gài nhân vật LGBTQ+ để câu view. Nếu là tôi, tôi cũng nghĩ vậy. Một chương trình đang hot nhất nhì hiện tại mà mình vô nhìn không có nghiêm túc. Tôi cũng là người nói chuyện thì không có nghiêm túc, nhưng khi làm nhạc thì lại thật sự nghiêm túc với nó. Tôi nghĩ điều này mình không cần nói thì mọi người cũng đã thấy. Đúng là tôi đã phải đứng trên rất nhiều sân khấu, trải qua nhiều chuyện thì sự tự tin mới trở thành một phần của mình. Ban đầu, tôi vốn rất rụt rè và nhát sân khấu. Tôi ở dưới quê mà, đâu có tiếp xúc gì nhiều với giới giải trí đâu. Nhát lắm! Mãi sau này tôi mới học cách mạnh dạn hơn vì cứ rụt rè mãi thì trông rất kỳ. Tôi cứ tự nói với bản thân là: Có run thì cũng phải giả bộ là không run nghe chưa! Càng thoải mái càng tốt! Ngày thi Rap Việt, tôi còn sợ nhiều thứ lắm! Mọi người hay khen tôi slay, nhưng thật ra tôi không phải một người dám bung lụa hết mình. Tôi hiểu rằng ranh giới giữa sự slay và ố dề rất mong manh, mình phải làm sao để đưa cả tài năng vào đó nữa. Nếu chỉ chăm chăm thể hiện mình slay mà không có sản phẩm chất lượng đi kèm thì hình ảnh của mình sẽ không đúng. Tôi luôn tự nhắc bản thân phải trau dồi để khán giả thấy được cả sự slay trong nghệ thuật. Sau này khi có thêm fan, cả các bạn lớn lẫn các bạn nhỏ - tôi lại nhắc mình tiết chế lại sao cho phù hợp với từng sự kiện. Tôi tự nhận ra thôi. Tôi để ý có những bạn mặc cũng đẹp, nhưng sao vẫn bị chửi hoài. Có lẽ là do họ chưa mang lại giá trị nghệ thuật tương xứng. Nhìn thấy điều đó, tôi lại tự biết mình cần phải mang đến điều gì cho xã hội. Từ nhỏ, tôi đã nhận ra tính nữ bên trong mình rồi. Dù thuộc cộng đồng LGBT nhưng tôi không thích giả nữ. Tôi có nghe nhiều người nói, khi xuất hiện trên MXH hay TV mà nữ tính như vậy thì con nít sẽ học đòi và làm theo. Nhưng ngày xưa, khi còn là một bé trai nhỏ xíu, tôi cũng đâu muốn giả nữ khi xem TV đâu! Đơn giản là ai đó không thích mình và họ lấy lý do để ngụy biện thôi. Tất cả mọi người đều tự biết chứ không có một cuộc nói chuyện nào cả. Thời đại bây giờ tôi thấy mọi người đều thoải mái hơn trước rất nhiều. Ngày nhỏ, tôi là một đứa trẻ rất hỗn. Nhưng hỗn vậy thôi, tôi thấy mình cũng tốt tính và quan tâm đến người khác mà. Ví dụ như khi đi ngoài đường, nếu gặp bạn nào cùng tuổi mà kém may mắn hơn mình một chút, tôi sẽ giả bộ nhìn đi chỗ khác để họ khỏi mặc cảm. Đi học thì tôi cũng là một học sinh thuộc dạng bình thường, không quá ngoan nhưng cũng không hư. Ở nhà, nếu nhận ngoan quá thì không dám, nhưng cũng hơi ngoan đấy ạ. Tôi lúc nào cũng hay vô bếp phụ mẹ nấu cơm. Nhà cũng có nhiều chị họ nữa nên hay chơi với mấy chị thôi. Đi học cũng vậy, toàn chơi với con gái không à, ít khi chơi với con trai lắm. Tôi nghĩ ba mẹ mừng nhiều hơn. Trên mạng xã hội đúng là toxic thật, nhưng ba mẹ dưới quê không biết quá nhiều về những điều ấy. Tôi là người trẻ còn không biết cho đến khi bước chân vào showbiz nữa là… Cũng hơi hơi đó ạ. Tôi không muốn vì mình là một người trong cộng đồng và đi lên để rồi những người khác chú ý. Tôi muốn họ thấy sự nỗ lực và đi lên để tỏa sáng vì tôi là tôi, không phụ thuộc vào việc tôi là ai? Tôi đến từ đâu? Tôi thuộc cộng đồng nào? Tôi mong các bạn nhìn tôi để có thêm niềm tin vào bản thân và nỗ lực vì đam mê của mình thôi ạ. Tôi thấy mình đang thiếu đi sự đồng cảm. Trước đây, tôi thường làm nhạc sôi động tưng bừng mà thiếu những khía cạnh sâu sắc hơn. Vậy nên trong album lần này, tôi muốn tạo ra sự đồng cảm với khán giả của mình, để họ cảm thấy được kết nối, thấy bản thân mình trong đó chứ không chỉ nghe để vui, nghe để thưởng thức như bình thường. Lần này, tôi sẽ khai thác nội tâm nhiều hơn và cho mọi người thấy những thể loại, những khía cạnh mà tôi chưa từng thử nghiệm. Đó sẽ là những trải nghiệm cá nhân lẫn cả những câu chuyện mà tôi đặt mình vào. Tôi nghĩ mình cần làm vậy để khán giả hiểu về tôi nhiều hơn. Và tôi nghĩ điều đó cũng sẽ mang đến những trải nghiệm mới mẻ cho người nghe của mình chứ, bởi nó hoàn toàn khác với những gì tôi từng làm trước đây. Một năm về trước thì có. Nhiều người cũng nói với tôi rằng họ thích sự vô tư của tôi, họ thấy vậy là dễ thương. Tôi là người miền Tây mà, chân chất thật thà lắm, nhưng nếu cứ vô tư hoài thì đâu có được. Đó là lý do vì sao tôi nhìn lại clip livestream 1 năm trước, tôi thấy mình vô tư quá, ăn nói không có suy nghĩ. Ngày trước khi còn đi học, nhiều lần tôi thấy sự vô tư của mình kỳ vô cùng. Ban đầu thì nghĩ do mình vô tư, sau này lặp đi lặp lại nhiều thì thấy… bị kỳ. Ví dụ như thế này đi, anh tôi có bán sơ mi ngoài chợ. Sáng sớm đi học qua, tôi vô tư nói: "Đẹp quá vậy! Cho em một cái nha!". Nói chơi vậy thôi chứ không nghĩ gì nhiều, nhưng về rồi tôi mới tự trách: Sáng sớm người ta mới dọn hàng ra mà mình lại nói vậy đâu có được. Và cứ thế, sau mỗi chuyện nhỏ như vậy, tôi nhắc mình phải ít nói lại, phải biết kiềm chế bản thân nhiều hơn. Dà chắc có hơi hơi đó ạ. Nhưng cũng không sao đâu! Tôi thấy điều đó tốt cho bản thân. Mình học được cách không nói gì dư thừa, bởi mỗi lần dư thừa như vậy về nghĩ lại thấy xấu hổ lắm. Chắc là khi freestyle vòng 2 Rap Việt. "Gặt HIEUTHUHAI" đồ đó! Ngày xưa quậy dữ vậy còn làm TikTok nữa, càng quậy người ta càng thích, còn mình thì không phạm pháp nên đâu sợ ai phê phán gì đâu! Thích nói gì thì nói. Nhưng giờ thì đằm lại rồi nhen, không nói bậy nữa nhen. Nhiều người không biết thì họ nói tôi chảnh, tôi thay đổi. Ngày xưa vui vẻ hoạt bát là thế mà giờ lại như vậy. Có lẽ chỉ người trong nghề mới hiểu vì sao. Nếu không làm nghệ thuật, chắc tôi không biết mình phải thay đổi như vậy đâu. Với Rap Việt, tôi được bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân và biết rằng mình không nên nhút nhát nữa. Tôi học cách khiêm tốn nhiều hơn, biết lượng sức mình hơn. Nếu không biết tự lượng sức, hẳn tôi đã đi casting từ… mùa 2 rồi. Sau mùa 1 là tôi đã biết rap, nhưng may mắn là tôi biết mình chưa đủ khả năng để bước vô một chương trình lớn như vậy. Mới chơi rap chưa được bao lâu mà đã đòi đi thi. Ngày xưa, tôi có chơi với một người bạn. Vốn là bạn ấy cũng chưa từng ngỏ ý muốn theo đuổi nhạc rap. Nhưng sau khi thấy tôi đi thi Rap Việt, bạn cũng nói rằng mình muốn đi thi vì thấy tôi cũng thi được. Hmmm, là tôi overthinking hay là thấy bạn cũng coi nhẹ những nỗ lực của mình nhỉ? Tôi đã chuẩn bị rất kỹ, học hỏi từng chút một, đợi hết mùa 2 để sang mùa 3 mới dám bước chân đi thi. Vậy tại sao có người nói muốn đi là đi nghe dễ dàng quá vậy? Tôi thấy Pháo chia sẻ rất đúng: Tham gia chương trình là một bước đệm lớn để đến với rap. Và ai biết tôi từ trước cũng hiểu tôi đam mê nhạc rap như thế nào. Với Anh Trai Say Hi, tôi thấy bản thân mình có thể làm nhiều điều hơn những gì mình tưởng tượng rất nhiều. Có nhiều bài nhạc tôi chưa từng làm, nhưng rồi cũng buộc phải hát, buộc phải thử vì đó là thử thách của chương trình. Tôi thấy mình may mắn khi được tham gia vào 2 chương trình rất hot và đặt bản thân mình vào tâm thế rèn luyện, từ đó cũng biết được nhiều người hơn. Và với sự may mắn đó, tôi luôn tự nhủ mình không được ngủ quên trên chiến thắng. Sau Anh Trai Say Hi, tôi nghĩ mình cần đặt một deadline cho mình khi làm việc. Tại sao khi ở ngoài, tôi viết một bài nhạc mấy tuần chưa xong nhưng trong chương trình thì mấy ngày là xong rồi? Tại vì có deadline, không xong cũng phải ráng cho xong! Và đặt deadline là một việc tốt, nhất là với một người làm về sáng tạo. Tôi nghĩ sau đợt cuối năm vừa rồi, tôi thực sự bị ảnh hưởng bởi chị tlinh. Ban đầu, tôi chỉ thích chị như một thần tượng. Nhưng sau khi có dịp được làm việc với chị trong bài Cái Đẹp của WeChoice 2024, tôi mới nhận ra mình đã bỏ quên mất điều gì. Khi nhận được verse của chị gửi sang, tôi thấy chị cũng chọn những từ ngữ rất bình thường, giản dị thôi nhưng nghe rất đã. Tôi mới nhớ ra mình của ngày xưa khi mới tập rap, tôi cũng từng viết nhạc rất vô tư. Rồi sau đó do áp lực của cuộc thi, áp lực từ người nghe nên những lời nhạc cũng bị gò bó trong một khuôn khổ nhất định. Bài Cái Đẹp cùng verse của chị tlinh giúp tôi nhận ra mình cần phải thả lỏng bản thân hơn khi làm nhạc. Không có lời khuyên nhưng có rất nhiều sự chia sẻ. Ali có từng nói như thế này: Với ca sĩ nam và nữ, ai cũng có thể đem ra so sánh với người này người kia. Nhưng Pháp Kiều hiện tại chỉ có duy nhất! Anh Tee cũng từng nói trong một sự kiện rằng anh chỉ chọn những nghệ sĩ thật sự iconic. Tất cả những lời đó đều là động lực với tôi và nhắc tôi rằng: Nếu không làm tốt thì tôi sẽ đánh mất những điều ý nghĩa đó. Sự bất ngờ. Trong chương trình, khán giả đã thấy phần nào những bất ngờ trong tôi rồi. Nhưng khi hát trong nhóm đông người, tôi cũng được hỗ trợ rất nhiều từ các đồng đội. Sự bất ngờ mà tôi muốn khán giả thấy là ở bên ngoài chương trình. Từ những sản phẩm sắp tới. Tôi không dám khẳng định nhưng tôi chỉ đang nói những gì mình sẽ làm. Hồi năm ngoái, tôi muốn truyền cho khán giả năng lượng tích cực. Còn năm nay, tôi muốn nói với mọi người rằng: Hãy tin vào bản thân mình. Khi bước chân ra đời, bạn sẽ nhận được rất nhiều lời khuyên lẫn sự chê bai. Nhưng cuối cùng, ai mới là người đưa ra quyết định? Đó là bản thân bạn! Bạn là người hiểu mình nhất. Mình nghe lời góp ý, nếu đúng với mình thì làm, không thì cứ mỉm cười rồi cảm ơn. Ai đó nói rằng: Sao tao góp ý mà mày không nghe? - Kệ họ. Đơn giản vì bên trong con người mình còn nhiều thứ khác nữa chứ đâu chỉ những điều mình thể hiện ra bên ngoài. Phải nghe và tin vào tiếng nói bên trong mình mách bảo. Khi đi thi ATSH, mọi người nói tôi rap hoài vì đó là sở trường, vậy thì hát thử đi xem nào! Tôi cũng thấy điều đó đúng và cũng thử. Rồi trước khi đi thi, nhiều người nói tôi chỉ rap được một màu. Nhưng rồi tôi cũng nhảy, rap, hát, rap melody, rap nhanh, rap chậm… tôi đều đã thử. Nếu bạn vẫn nói tôi một màu thì chứng tỏ bạn chưa xem chương trình hoặc bạn không chấp nhận sự thật mà thôi. Đó là dịp Tết vừa rồi tôi được về quê. Suốt 1 năm qua tôi ở trên Sài Gòn nên có về chỉ 1-2 ngày rồi lại đi liền. Dịp Tết vừa rồi tôi ở nhà rất lâu, được gặp lại nhiều người thân trong gia đình, được thấy mọi người khỏe mạnh và quây quần bên nhau - tôi thực sự rất hạnh phúc. Đúng ạ. Khi thấy chương trình đăng tuyển casting, tôi run quá trời luôn. Tôi chụp liền màn hình và gửi bạn bè, rủ xem có ai đi cùng mình không. Ngay sau đó, tôi lôi tập ra viết bài khi đã có beat. Hôm casting là 6h sáng thì tôi dậy từ 1-2h để makeup rồi đi xe đò lên bến xe, đợi xe để lên Sài Gòn rồi. Sau casting, đợi kết quả là tôi đi thi luôn. Tôi không kể cho gia đình nghe nhiều vì tôi sợ mình không làm được nên không kể. Sau đó là chuỗi ngày tôi cứ đi đi về về để thi. Mãi nửa năm sau mới chuyển lên Sài Gòn hẳn. Vâng. Nó thật sự có ý nghĩa với tôi. Tôi nhớ nhất lúc đi quay job PR cho các quán ăn trên Sài Gòn, đang ngồi trên xe ôm thì thấy số lạ nhắn tin, tôi đã nghi là của chương trình rồi. Mở ra thì đúng là tin nhắn đậu casting. Tôi chỉ muốn nhảy xuống xe ngay lập tức. Cảm giác khó tả lắm! Tôi chụp lại màn hình tin nhắn đó và vẫn còn lưu tới giờ luôn. Trời ơi, ba mẹ coi hoài. Coi từ đó tới giờ luôn. Tôi không nói vì biết nếu nói thì mẹ cũng không cho đi. Mẹ vốn không đánh giá cao tôi lắm đâu. Sau này, vô 3-4 vòng rồi mẹ mới biết khả năng của tôi đó. Mẹ nói là: Đi thi mấy ngàn người, làm sao mà vô được. Mãi đến khi tôi bắt đầu đi diễn và có clip đăng lên TikTok thì mẹ mới bắt đầu biết và công nhận. Nói riêng cho cộng đồng được không ạ? Nếu được thì tôi sẽ ra luật rằng gia đình sẽ chấp nhận con cái trong giới tính thứ 3. Tôi thấy nhiều gia đình có con trong cộng đồng, họ không chịu đâu, họ muốn con phải đi lấy vợ, lấy chồng. Và thế là người con phải nghe theo rồi người vợ, người chồng kia cũng phải chịu khổ. Vậy tại sao chúng ta không chấp nhận ngay từ đầu? Phải để đến khi muộn màng mới chấp nhận thì chẳng phải đã lỡ dở ư? Giấc Mơ Có Thật. Ngày xưa tôi có biết rap đâu mà giờ cũng rap được nè, chẳng phải đó là giấc mơ thành hiện thực sao? Hay tất cả những thứ tôi đang có cũng là một giấc mơ với tôi ngày trước, một giấc mơ có thật. Chắc là chị tlinh đi. Bởi tôi rất tò mò nếu là một người đa tài như chị thì trong đầu sẽ như thế nào? Suy nghĩ ra sao? Trời ơi, tui chưa hề nghĩ đến điều này bao giờ luôn nên cứ nói đại đại đi ha. Đó là một người đẹp mà tôi được gặp và nói chuyện gần đây: Chị Thùy Tiên. Dù sao thì chị cũng là hoa hậu, cũng ổn đó. Hack Ali đi. Tui sẽ hack tài khoản Ali và đăng những hình ca ngợi chính mình. Nếu không phải Pháp Kiều thì chắc sẽ không có từ Pháp luôn. Trước đây, tôi thấy các rapper đặt tên tiếng Anh nhiều lắm nên nghĩ rằng phải thật sự rất hot thì đặt tên tiếng Anh người ta mới nhớ tới mình. Thôi thì cứ Pháp Kiều đi cho dễ thương. Theo、Phụ nữ số、Copy link、Link bài gốc Lấy link、https://phunuso.baophunuthudo.vn/phap-kieu-ranh-gioi-giua-su-slay-va-o-de-rat-mong-manh-3938592.htm